Sách “TIẾNG NÓI TỪ TRÁI TIM” ra mắt tại Châu Âu tháng 8 năm 2022

Published by Ban biên tập on

Cảm ơn ba, mẹ đã mở cánh cửa hiện hữu cho con vào đời!

Bên Tây phương người ta có ngày mother day, Mutter Tag – ngày của mẹ, những người theo đạo phật thì có mùa lễ Vu Lan, là để mỗi người con niệm ơn công Đức của hai đấng sinh thành ra mình.

Riêng con ngày mà con biểu hiện ra trong cuộc đời này, ngày đó chính là ngày của mẹ – Ngày 10 tháng 10. Ngày mà mẹ phải chịu rất nhiều đau khổ, ngày mà mẹ phải xé thịt để sinh con ra.

Có lần con đọc được một câu chuyện thật cảm động. Đọc xong rồi con mới nhận ra hai dòng nước mắt mình đang lăn dài trên khoé mắt tự khi nào. Câu chuyện kể về một cậu bé muốn biết được cái lạnh mà mẹ cậu đã trải qua trong đêm đông khi mẹ sinh ra mình phải chịu khổ như thế nào.

“Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu.

Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.

Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.

Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

“Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả – bà mẹ nuôi nghĩ – cậu sẽ lạnh cóng!” song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: ” mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?” Và cậu bé oà khóc.

Nước mắt của cậu bé trong chuyện đang lăn dài trên hai gò má, nước mắt của con cũng đang lăn dài trên hai gò má. Nhưng con thấy mình hạnh phúc hơn cậu bé trong chuyện nhiều lắm, con hạnh phúc bởi vì mẹ vẫn còn có đó cho con. Con vẫn có thể nghe được giọng nói yêu thương ấm áp của mẹ mỗi khi cần.

Mỗi khi đến ngày sinh của con là con biết mình lớn thêm một tuổi, điều đó cũng có nghĩa là mẹ sẻ già đi một tuổi. Gần đây trong tâm con cũng bắt đầu có nhiều lo lắng, con lo là không biết bầu trời yêu thương dịu ngọt mà con đang có, con đang tận hưởng sẻ còn bao lâu nữa vì tóc mẹ đã bạc, tuổi mẹ bắt đầu cao.

Còn bao năm nữa…

Mẹ ơi tóc mẹ bạc nhiều

Thương con mẹ trải bao điều đắng cay

Hoàng hôn ngã bóng về tây

Còn bao năm nữa tháng ngày bên nhau?

Thấy được sự vô thường ngắn ngủi của kiếp nhân sinh, con lại càng trân quí tháng ngày mẹ vẫn còn đang biểu hiện trong cuộc đời. Viết đến đây con lại nhớ đến câu chuyện của Hàn Bá Du.

Có ông Hàn Bá Du ở với mẹ rất hiếu thảo, mỗi khi ông lầm lỗi bà mẹ lại bắt ông cúi xuống đánh thật đau! Mặc dù bị mẹ đánh đau, nhưng Hàn Bá Du không hề khóc…

Rồi có một lần ông phạm lỗi, mẹ lại bắt ông cúi xuống mà đánh, mẹ đánh không đau nhưng ông cứ khóc suốt… Bà mẹ lấy làm lạ, hỏi: “Vì sao ngày trước mẹ đánh đau như thế mà con không khóc? Nay mẹ đánh nhẹ mà con lại khóc?”

Hàn Bá Du gạt nước mắt thưa rằng: “Ngày trước mẹ đánh đau, con không khóc vì con biết mẹ còn khoẻ mạnh! Nay mẹ đánh con không đau, con khóc vì con biết mẹ đã già yếu lắm rồi! Không còn sức đánh con, cũng như không còn ở trên thế gian này với con bao lâu nữa! Vì thế con mới khóc!

Những giọt nước mắt lo sợ của Hàn Bá Du cũng là nỗi lòng của con. Con luôn mong ước mẹ và ba luôn sống khỏe mạnh, sống đời với các con, với các cháu.

Và bài thơ “Mẹ Ơi! Mẹ hãy sống đời với con” cũng được con viết ra sau khi đọc xong câu chuyện cảm động này.

Ai con có mẹ bên mình

Là còn hưởng Phước ân tình thế gian

Đời con có mẹ thiên đàng

Đời con mất mẹ gian nan muôn phần

Nhờ mẹ con biết tình thân

Nhờ mẹ con được học lần chữ yêu

Nhờ mẹ con học muôn điều

Mẹ như ngọn gió nâng diều ước mơ

Mẹ là cội nguồn ban sơ

Mẹ là dòng suối bài thơ cuộc đời

Mẹ ơi tình mẹ cao vời

Mẹ ơi mẹ hãy sống đời với con

Mẹ kính thương, ba kính thương! Nhờ có mẹ, nhờ có ba mà cánh cửa hiện hữu đã được mở ra cho con bước vào thế giới nhiệm mầu này.

Những tài năng, những Đức độ, những phẩm chất đáng quí mà con có đây chính là sự trao truyền của ba, của mẹ, của thầy, của tổ tiên huyết thống và tổ tiên tâm linh. Con nguyện sẻ gìn giữ, nuôi lớn và trao truyền những phẩm chất tốt đẹp ấy cho các thế hệ tương lai.

~ Pháp Nhật

(Trích sách TIẾNG NÓI TỪ TRÁI TIM)

Liên hệ đặt sách: gửi email tới địa chỉ dharma-lichtung@posteo.de

Categories: Sách